Showing posts with label Câu chuyện cuộc sống. Show all posts
Showing posts with label Câu chuyện cuộc sống. Show all posts

8.3 có nên tặng đồ "Underwear" cho bạn gái?

Ngày 8-3 là ngày mà các quý ông âm thầm dành cho phụ nữ những niềm vui thật bất ngờ. Ngày này không dành riêng cho các đôi tình nhân mà đây là ngày mà giới mày râu bày tỏ những “cử chỉ đẹp” như sự quan tâm, yêu thương, kính trọng … đến một “nửa kia của thế giới”.
Ngoài những lời chúc xung quanh ngày 8-3 trên các phương tiện truyền thông, internet … thì những món quà trao tay là không thể thiếu. Sau đây chúng tôi sẽ mách các quý ông chọn những món quà thật xinh và ý nghĩa dành tặng cho những người phụ nữ bên cạnh mình.

Hoa tươi


Đây là món quà không kén chọn tuổi tác hay cấp bậc, các chàng trai có thể dành những đóa hoa hồng thật rực rỡ để dành tặng cho những người phụ nữ trong gia đình, người yêu, đồng nghiệp và bạn bè.

Thử để ý nét mặt của người phụ nữ khi nhận được những cánh hoa từ bạn, họ sẽ vui hạnh phúc biết bao khi nhận được món quà thật ý nghĩa này. Đây cũng là dịp để chàng trai bày tỏ tình cảm của mình đến một người bạn gái mà bạn đã “thầm yêu trộm nhớ” nhưng vẫn chưa có dịp thể hiện.

Thú nhồi bông

Nếu người yêu của anh chàng nào còn tính trẻ con thì hẳn sẽ thích thú với những chú gấu bông thật xinh xắn này, một chiếc hộp thật to và bạn sẽ tha hồ sưu tập những chú gấu bông nhỏ nhắn, đủ các loại, đây là một món quà thật sự dễ thương dành tặng người yêu bé nhỏ của mình trong dịp này đấy.

Thiệp "handmade"

Sẽ không ít ý nghĩa nếu như tặng nàng một chiếc thiệp do chính tay mình thiết kế, điều này không quá đòi hỏi bạn phải là một designer chính hiệu thì mới làm cho những tấm thiệp thật hấp dẫn, thật đơn giản nhưng chứa đựng những ý nghĩa thật sự mà bạn muốn gửi gắm đến nàng là thành công rồi đấy.

Chỉ cần một tờ giấy trắng hơi dày một tí và vài cây bút lông kim dạ quang bạn có thể vẻ một cặp trai gái thật dễ thương và kèm theo những lời có cánh như: Anh X đẹp trai “mến” em Y đẹp gái. Thật đơn giản phải không nào, hãy tưởng tưởng thêm đôi chút và làm cho cánh thiệp “handmade” của bạn thật độc đáo nhé!

Mỹ phẩm và trang sức

Hầu hết phụ nữ đều rất quan tâm đến những loại sản phẩm này: một thỏi son môi thật gợi cảm, một lọ nước hoa thật quyến rũ hay một cây chì kẻ mắt thật hợp mốt sẽ là một món quà thật đúng điệu cho phụ nữ nhân ngày 8-3.

Tuy nhiên bạn nên chú ý đến các loại mỹ phẩm tràn ngập trên thị trường, không phải ai cũng thích hợp với chúng, nên tìm hiểu sở thích và loại mỹ phẩm mà người được nhận quà thường dùng trước khi tặng món quà này.

Ngoài mỹ phẩm thì các loại trang sức bạc cũng rất được phái nữ ưa chuộng đấy, trên thị trường có rất nhiều mẫu mã đẹp, hợp mốt và đặc biệt giá cả lại không quá đắt, bạn có thể chọn một bộ trọn bộ dành tặng cho “nửa yêu thương” của mình và không quên kèm theo một câu nói thật quan tâm đến trang phục của người ấy nữa nhé: “chúng rất thích hợp với bộ váy em đang mặc đấy”.

"Underwear"


Mới nghe có vẻ như đây là một món quà khó nói nhưng hiện có không ít nam giới chọn món quà đặc biệt này dành tặng trong dịp 8-3.

Có thể mức độ thân mật của bạn và người ấy đã xích lại gần như không thể nữa, thì món quà này có ý nghĩa thật đặc biệt trong ngày 8-3 này đấy. Tuy nhiên phải thật tế nhị và chọn lựa món quà này cho thật phù hợp.

Một anh chàng đã gây là một lỗi không sao làm vợ mình nguôi giận và kết quả là anh ấy phải ngủ ngoài phòng khách hơn một tháng trời để nhận sự trừng phạt của vợ, tuy nhiên một mách nước nhỏ của những người bạn đã hàn gắn tình cảm vợ chồng của anh ấy lại trong dịp 8-3 này. Chắc các bạn cũng muốn biết lắm nhỉ? Dễ thôi mà, một hộp quà bên trong là một bộ đồ ngủ thật mềm mại và gợi cảm dành tặng cho vợ yêu quý của mình và không quên kèm theo tấm thiệp hình đôi môi mấp máy rằng anh muốn đêm nay được ngủ lại cùng em. Chắc chắn bạn cũng đoán được kết quả rồi phải không nào!

Dù tặng quà gì, như thế nào, chúng ta cũng nên lưu ý, trước hết phải xem đối tượng mà ta tặng quà là ai, sở thích như thế nào và sau đó là xem túi tiền của ta có đáp ứng được không. Nếu bạn không có tiền, cũng không sao, hãy xắn tay áo lên và phát huy óc sáng tạo để tự tay mình làm lấy một món quà nhỏ, xinh xắn tặng người tri kỷ. Biết đâu một món quà tuy nhỏ bé nhưng mang nặng tình yêu và có thể bất ngờ đem đến những may mắn nhiều hơn là bạn mong đợi.

Th. Nguyễn (St)

Đời rót rượu gái quán bar

Nữ nhân viên quán bar phải uống nhiều bởi ngoài tiền boa của khách, họ cần hóa đơn thanh toán bàn trước 12h đêm trên 1 triệu đồng.

Đời gái rót rượu trong quán bar

Định danh chính xác cho những nữ nhân viên rót rượu trong quán bar là điều quá khó. Thông thường, họ tự nhận mình là nhân viên PR của quán. Người ngoài nhìn vào những nhân viên PR quán bar bằng ánh mắt không thiện cảm. Những dư luận đồn thổi còn khiến họ bị dè bỉu nhiều hơn. Ít ai biết, phía sau ly rượu sóng sánh màu sắc dưới ánh đèn vàng xanh tím của quán bar là những nhọc nhằn tủi phận.

Diễm làm nhân viên PR cho một quán bar trên đường Nguyễn Trung Trực, TP.HCM từ rất lâu rồi. Diễm uống rượu rất khiếp. Đơn giản, nhân viên PR quán bar không ai lại có tửu lượng thấp cả. Diễm vào ca lúc 20h30 đêm trước, tan ca sớm thì lúc 4h sáng hôm sau, muộn thì 4h30. Diễm phải đứng bàn, rót rượu và uống rượu với khách từ lúc vào ca cho đến khi quán bar đóng cửa. Uống từ lúc tỉnh táo, uống cho đến khi người mềm oặt như bánh mì nhúng nước thì cũng vừa hết giờ làm.

Diễm không muốn mọi người hỏi cái gì quá nhiều về cuộc sống bởi đời cô đã là một chuỗi bi kịch kéo dài. Quê Diễm ở Cà Mau, ra đời được vài tháng thì mẹ mất. Không biết người ta bàn tán thế nào, mà cha Diễm khăng khăng là Diễm cao số, hại chết mẹ Diễm.

Năm Diễm học lớp 8, cha Diễm lấy vợ hai. Mẹ kế Diễm thay cha quản lý các kiốt là tài sản của cha Diễm, gồm một cửa hiệu bán vàng, một cửa hàng bán lưới đánh cá, một tiệm điện thoại di động… Năm Diễm học lớp 10, mẹ kế Diễm sinh con và Diễm chính thức bị ra rìa từ đó.

Chưa tốt nghiệp cấp 3 thì Diễm nghỉ học, theo bạn bè lên TP.HCM với 500.000 đồng trong túi. Không có quá nhiều lựa chọn cho Diễm trong hoàn cảnh đó. Ban đầu, Diễm ở nhà trọ cùng bạn tại Gò Vấp, đi bán cà phê. Rồi bạn của bạn Diễm rủ Diễm vào làm quán bar… tất cả diễn ra nhẹ tênh. "Vào quán bar rồi, em mới biết rằng mình có khả năng uống rượu", giọng Diễm hiu hắt.

Diễm ngày đó xinh lắm. Rót rượu mời khách, quen khách, cũng có thể đi ăn, cà phê với nhau nhiều lần, cũng dạo phố vào những ngày nghỉ phục vụ, cũng có những điều mà nói ra sẽ làm nặng lòng nhau nhưng bao giờ những người trong cuộc cũng biết kiềm chế. Nữ PR quán bar là mẫu phụ nữ có thể kiềm chế tình cảm rất tốt.

Làm quán bar được ít lâu thì Diễm có bạn trai. Bạn trai Diễm là Việt kiều. Đa phần, dân Việt kiều vào quán bar đều để "đi bay" (phê thuốc lắc). Diễm yêu anh Việt kiều ấy lắm. Ban đầu, yêu là để tính toán. Sau đó, yêu thật lòng. Yêu đến mức, Việt kiều "bay", Diễm cũng "bay". Việt kiều lắc, Diễm cũng lắc. Việt kiều đập đá, Diễm cũng đập đá theo.

Người tình về lại nước ngoài, có cho Diễm số tiền để mướn căn nhà trọ sạch sẽ ở riêng. Thêm chiếc xe gắn máy tay ga hiệu @ để Diễm đi lại. Người tình về được vài tuần, Diễm gọi điện thoại qua thông báo: "Em có thai rồi, anh ơi. Em thử mấy que liền, đều hiện lên hai vạch đỏ".

Người tình nghe Diễm nói hết câu, thờ ơ bảo: "Giờ em tính giữ hay bỏ". Không để Diễm trả lời, người tình nói tiếp: "Em nghĩ vậy đi cho đơn giản vậy nè. Em có bầu, em sinh con. Anh về Việt Nam, em có đi bar với anh được không? Hàng loạt câu hỏi được người tình đặt ra khiến Diễm quỵ ngã. Bán chiếc @ người tình để lại, Diễm nhờ bạn dắt mình đến bệnh viện để phá thai.

Sau đó, Diễm vẫn gặp lại anh bạn Việt kiều đó. Lần đầu tiên, anh ta nói: "Xe anh để lại cho em với mục đích là khi nào anh về Việt Nam, có phương tiện để anh đi lại. Giờ em bán rồi, tùy em tính sao thì tính, phải đền chiếc xe đó lại cho anh".


Đời gái rót rượu trong quán bar

Diễm vay mượn bạn bè, đền lại chiếc xe cho Việt kiều. Việt kiều nhận xe, cười cười bảo, anh thương em thật tình mà, cái này chỉ là vật chất. Diễm cũng cười cười trả lời, em cũng thương anh vậy. Có điều, sau lần đòi xe ấy, mỗi lần đi chơi với Việt kiều, Diễm khi nào cũng đòi tiền. "Nó muốn em để giải trí, thì em phải bắt nó trả tiền chứ. Đơn giản là vậy thôi mà" - Diễm hỏi.

Lương của Diễm ở quán bar là 2 triệu đồng một tháng. Thông thường, lương được lĩnh vào ngày 5 và 25 mỗi tháng. Mỗi lần, 1 triệu đồng. Để có thể sở hữu số tiền lương ấy, Diễm phải đạt được doanh thu do quán bar đề ra. Nhân viên PR như Diễm, doanh thu cho mỗi 2 tuần là 10 triệu đồng. Nếu không kiếm ra bao nhiêu đó doanh thu, thì chấp nhận nộp phạt. Nộp phạt đến lần thứ 3, nhân viên PR sẽ bị cắt hợp đồng với quán.

Doanh thu dựa trên số lượng khách mà nhân viên PR mang đến cho quán bar. Gọi là khách đặt bàn. Còn khách vãng lai, thích thì vào bar uống rượu thì không tính vào doanh thu mà quán bar được đặt ra cho nhân viên PR. Nghĩa là, nữ PR quán bar phải tìm mọi cách để kéo khách vào quán. Nếu nhân viên PR quán bar, mang về doanh thu cao hơn, sẽ được tăng thêm tiền lương. Nữ nhân viên PR mang lại doanh thu 20 triệu đồng trong 2 tuần thì lương tăng thêm 500.000 đồng.

Để có được 20 triệu đồng doanh thu, nhân viên PR phải có đủ chiêu để níu khách đến quán bar. Tất nhiên ngoài cái duyên ăn nói, thì nữ nhân viên PR cũng phải biết chiều khách để khách đồng ý gọi điện thoại cho nhân viên đặt bàn. "Có lần, em làm 2 ngày mà đạt doanh thu sau thuế đến 28 triệu. Khách quen của em tổ chức tiệc sinh nhật cho bạn gái. Sau cái lần ấy, quản lý PR nhìn em bằng con mắt khác" - Diễm hào hứng kể. Nữ nhân viên PR càng mang lại doanh thu cho quán bar, càng có tiếng nói trong các cuộc họp nội bộ với ban lãnh đạo quán bar.

Diễm lâu rồi cũng không về thăm quê. Sau cái lần Diễm gọi điện thoại về cho cha để xin tiền chữa bệnh xuất huyết bao tử mà không được hồi đáp, Diễm lại càng bặt tin gia đình. 3h sáng hôm ấy, Diễm nôn tại bàn rượu. Nôn ra toàn máu. Mấy nữ nhân viên PR đang đứng bàn vội vã đưa Diễm vào bệnh viện. Ai cũng nồng nặc mùi rượu, họ quýnh quáng không biết đưa Diễm đến bệnh viện nào… Cuối cùng, họ quyết định đưa Diễm về lại nhà trọ của Diễm. "Em nôn ra máu từng cục. Nằm bẹp dí 2 tuần liền. Khỏe một chút, lại đến quán bar, uống rượu" - lời của Diễm.

Sở dĩ, nữ nhân viên PR quán bar phải uống nhiều là bởi ngoài khoản tiền boa của khách, họ cần thiết phải làm sao đó để hóa đơn thanh toán của bàn trước 12h đêm là trên 1 triệu đồng. Nếu hóa đơn trên 1 triệu đồng trước 12h đêm, họ được 5% trên tổng số tiền thanh toán. Sau 12h đêm, thì tổng số tiền thanh toán của khách là phải 3 triệu, họ mới được hưởng 5%. Còn không, họ phải mời khách được 2 chai rượu của một hãng rượu mới. Chính vì vậy, nữ nhân viên PR sợ nhất là gặp khách vào quán bar mà uống rượu gửi. Rượu gửi, là rượu đêm trước được khách quen uống không hết, gửi lại tại quán bar để đêm sau đến uống tiếp. Có những khách quen, gửi một lúc vài chai.

Khách vào quán bar, đưa phiếu nhận rượu gửi, nữ nhân viên PR hãi lắm. Đơn giản, họ phải cố gắng uống hết số rượu gửi, thì khách mới kêu rượu mới. Kêu rượu mới, thì mới tính tiền được. Có tiền, có thể nghĩ đến chiết khấu % mà nữ nhân viên PR hy vọng được hưởng.


Đời gái rót rượu trong quán bar

"Người ta uống rượu để vui, còn tụi em, uống rượu là để kiếm tiền. Vậy mà, có những khách sau khi làm đủ kiểu, còn nghĩ ra cách xù tiền boa của tụi em" -Diễm chua chát.

Có những vị khách vào quán bar, trong lúc uống rượu thì cười cợt, tay chân loạn xạ với nữ nhân viên PR. Nhưng, đến lúc tính tiền thì thanh toán hóa đơn xong lại giả vờ say đến quên mất tiền boa. Nữ nhân viên PR lên tiếng xin, lập tức họ sừng sộ đòi gọi quản lý ra mắng vốn. Mà chuyện xin tiền của khách, nếu nhân viên PR để quản lý biết, họ sẽ bị phạt gấp đôi hoặc gấp 3 số tiền nhân viên PR xin của khách.

Có nữ nhân viên PR, được khách boa cho 200.000 đồng, nhưng hai nhân viên PR đứng cùng bàn không được boa. Thương bạn, nữ nhân viên này kỳ kèo: "Anh boa cho hai đứa bạn em với. Mỗi đứa 100.000 cũng được". Khách làm loạn lên, quản lý xuất hiện. Sau khi nghe khách than phiền, nữ nhân viên xin tiền giúp bạn bị phạt gấp đôi số tiền đã nhận và xin của khách là 800.000…

Có lần, Diễm phục vụ cho đám khách chơi thuốc. Phải hơn 90% thanh niên vào quán bar là để chơi thuốc. Khách phê, đè Diễm ra ngấu nghiến đòi "làm chuyện đó" tại chỗ. Diễm có gắng vùng vẫy thoát thân bỏ chạy ra khỏi quầy bar. Đến lúc tính tiền, quản lý nhá máy cho Diễm xuất hiện để đợi khách boa, khách gặp mặt Diễm, gắt: "Cái loại như mày, từ mặt tao đi. Đây là Sài Gòn, chứ ở Nha Trang, tao đã cắt cổ mày".

Nói xong, khách rót hết rượu trong chai ra cái ly lớn. Thảy lên bàn tờ 500.000, bảo: "Mày uống hết ly này, số tiền đó là của mày".

Nguyên tắc trong bar, nhân viên PR không được từ chối rượu mời của khách. Diễm uống cạn ly, lấy tiền xong chạy ra toilet của quán… bật khóc.

Có chứng kiến cảnh, một nhóm khách bẻ quặt tay nữ nhân viên quán bar để đổ tràn rượu vào miệng như thế nào, thì mới hiểu hết cái tủi nhục của nghề này. Với nhóm khách VIP, bảo vệ bên trong quán bar thường không dám can thiệp vào những tình huống như vậy.

Khi được khuyên làm nghề khác, Diễm thật thà: "Em tính rồi, em cố làm đủ tiền để dành sau đó bỏ tiền ra cưới chồng. Kế tiếp, chồng sẽ nuôi em. Vì em đã bỏ tiền ra cưới nó mà" - Diễm vừa nói vừa cười. Nụ cười trên khuôn mặt có đôi mắt quầng thâm vì thức đêm rất buồn bã. Mỗi tuần, Diễm được nghỉ một ngày để dưỡng sức.

Đêm tân hôn của những cặp "không còn"

Với mỗi cặp vợ chồng thì đêm tân hôn có một ý nghĩa quan trọng, nó để lại rất nhiều cảm xúc và kỷ niệm trong cuộc đời.

Nếu là một đêm tân hôn đúng nghĩa - tức là lần đầu hai vợ chồng thuộc về nhau - thì có lẽ những cảm xúc, kỷ niệm còn “đặc sắc” hơn rất nhiều.


Tuy nhiên, trong bối cảnh xã hội hiện nay, khi mà chuyện quan hệ tình dục trước hôn nhân đã trở nên quá phổ biến thì đêm tân hôn của các cặp vợ chồng “ăn cơm trước kẻng” liệu có gì đặc biệt?

Vẫn gặp “sự cố” như thường!

Nhiều người theo thói quen nghĩ rằng chuyện gặp “sự cố” đêm tân hôn có lẽ chỉ xảy ra ở những cặp đôi lần đầu quan hệ với nhau chứ không thể xảy ra ở những cặp đã “quen nhau” quá rồi. Nhưng thực tế là có những cặp đôi dẫu đã “ăn cơm trước kẻng” từ lâu nhưng đến đêm tân hôn vẫn có “sự cố” như thường - tuy đó không phải là những sự cố liên quan nhiều đến chuyện ái ân!

Nếu là một đêm tân hôn đúng nghĩa - tức là lần đầu hai vợ chồng thuộc về nhau - thì có lẽ những cảm xúc, kỷ niệm còn “đặc sắc” hơn rất nhiều.

Chị Hiền, 30 tuổi (Nghĩa Tân, Cầu Giấy, Hà Nội) đến giờ nghĩ lại đêm tân hôn 3 năm về trước vẫn không thể quên được, dù trước khi cưới, vợ chồng chị đã “ăn cơm trước kẻng” những 3 năm trời. Chị Hiền cho biết đến đám cưới, cả hai vợ chồng khá mệt vì phải tiếp khách khứa khá nhiều.

Tuy nhiên, riêng “chuyện kia” thì cả hai không đắn đo suy nghĩ lắm vì đã quá quen thuộc với nhau rồi. Nhưng hôm cưới, chồng chị uống khá nhiều do bị bạn bè chúc tụng. Vì thế, đến khi chỉ còn lại 2 người với nhau, anh đã “biêng biêng” chứ không còn tỉnh táo nữa. Chị thay đồ cho anh xong xuôi đâu vào đó rồi lên giường ôm chồng ngủ. Dù xác định trước là không có nhiều “thú vị” nhưng chuyện chỉ còn mình mình thức trong đêm tân hôn khiến chị tủi thân. Thấy vợ thút thít, chồng chị mới tỉnh giấc, vỗ về âu yếm vợ và cũng trải qua đêm đầu tiên trở thành vợ chồng của nhau.

Tuy nhiên, do anh uống nhiều rượu nên khi mới gần vợ được một lúc, anh chịu không nổi đã... nôn oẹ ngay trên người vợ khiến chị Hiền phát hoảng vì không kịp trở tay! Sự cố này khiến cho đêm tân hôn mất hết những lãng mạn còn sót lại, khiến chị Hiền phải hì hục lau dọn, tắm rửa đến gần 3 giờ sáng, trong lòng ấm ức khôn nguôi. Hôm sau chị lại phải dậy sớm để dọn dẹp còn anh vẫn ngủ khò khò vì mệt mỏi. Chị Hiền có nằm mơ cũng không ngờ rằng đêm tân hôn của mình lại có thể gặp sự cố “có một không hai” như vậy.

Trong khi đó, chị Oanh, 29 tuổi (Hoàng Quốc Việt, Cầu Giấy, Hà Nội) thì lại gặp đúng sự cố về “của quý” của chồng trong đêm tân hôn. Vì đã “ăn cơm trước kẻng” nên trước khi cưới suốt 3 tuần chị “cấm vận” chồng để có được đêm tân hôn nồng nàn, lãng mạn. Chồng chị dù khó chịu nhưng thấy vợ quyết tâm như vậy nên cũng đành phải chiều lòng. Và biện pháp này cũng có những hiệu quả nhất định khi mà cả hai đều tỏ ra khá hào hứng, mong đợi đêm đầu tiên này.

Đến thời điểm khách khứa về hết, cỗ bàn xong xuôi, chỉ còn lại hai vợ chồng, đám cưới như chất xúc tác khiến cảm xúc của cả hai vợ chồng thăng hoa. Không ngờ vì xa vợ đã lâu (3 tuần), lại lâng lâng hạnh phúc như vậy nên chồng chị “hành sự” quá mạnh khiến “súng ống” của anh bị gãy! Cả nhà được phen náo loạn vì phải đưa anh vào bệnh viện, còn chị Oanh thì xấu hổ không biết phải đối diện với gia đình nhà chồng như thế nào!

“Thế mới biết các cặp đôi đã “ăn cơm trước kẻng” rồi thì đêm tân hôn vẫn có sự cố như thường chứ không đơn giản như người ta vẫn tưởng”, chị Oanh kết luận.

Đêm tân hôn, bố chúc con trai ngủ ngon!

Vào động phòng, chị Thanh, 29 tuổi (Giảng Võ, Ba Đình, Hà Nội) thay ngay một chiếc váy ngủ mát mẻ rồi nằm xuống giường. Chú rể cũng dịu dàng nằm cạnh rồi xoa xoa tay lên bụng vợ nựng nịu: “Chúc con trai của bố ngủ ngoan”.

Chị Thanh và ông xã yêu nhau gần 3 năm thì làm đám cưới, và đã nếm “trái cấm” từ trước đó cả năm trời. Lỡ có bầu vào giữa mùa hè, nhưng phải đến giữa thu, hai người mới tổ chức cưới vì suốt 3 tháng đầu có thai, chị nghén lên nghén xuống. “Lúc cưới thì em bé trong bụng mình đã được hơn 4 tháng rồi, mà mình cũng hơi yếu, lại động thai một lần, nên đêm tân hôn, chồng chỉ thủ thỉ nói chuyện với con rồi hai đứa ôm nhau ngủ thôi, chả “làm ăn” gì. Từ đó đến lúc mình sinh xong, ông xã cũng phải “nhịn” vì sợ ảnh hưởng đến con. Lão ấy cứ bảo cưới vợ thiệt đơn thiệt kép”, chị Thanh thổ lộ. Hiện tại, cậu con trai của chị Thanh đã được gần hai tuổi và vợ chồng chị rất hạnh phúc.

Cũng đã “thử” trước khi cưới hơn hai tháng và dù chưa có bầu, nhưng đêm tân hôn, chị My (Tân Mai, Hoàng Mai, Hà Nội) cũng phải “ăn chay” vì bị mẹ chồng quản lý. Chị cho biết, vợ chồng đều làm ở Hà Nội nhưng quê tận Thái Bình nên cưới lần một ở khách sạn xong lại về quê tổ chức lần hai. Xong xuôi mọi thủ tục ở quê, cô dâu mệt nhoài, chú rể cũng rũ rượi vì uống quá nhiều. Chắc muốn giữ gìn sức khỏe cho các con nên mẹ chồng bảo My: “Thôi, mai hai đứa mày lên Hà Nội thế nào cũng được, còn tối nay cái My phải ngủ với mẹ”. Thế là hôm đó, My chung giường với mẹ chồng và đứa em gái chồng, cũng hơi ấm ức nhưng không biết làm thế nào. Ông chồng cô thì ngủ li bì cả đêm chả biết vợ ở đâu.

“Mãi hai hôm sau bọn mình mới “tân hôn”, nhưng không phải ở quê, cũng chẳng phải tại Hà Nội, mà là trên chuyến tàu đi hưởng tuần trăng mật. Đến giờ, mình vẫn nhớ cái cảm giác hồi hộp vô cùng khi ở trong phòng giường nằm đó còn có thêm một người nữa, ở giường bên cạnh. Có lẽ vì đã trải qua với nhau trước rồi nên ông xã mình mới liều thế”, My chia sẻ.

Còn Ngọc Hoài (Gia Lâm, Hà Nội), đêm đầu tiên làm vợ lại nằm khóc thút thít vì phu quân gần sáng mới về phòng. Hoài cho biết, tối hôm đám cưới, sau khi khách khứa về hết, mấy người bạn cũ của chú rể mới đến (do nhầm là ngày hôm sau) rồi rủ anh ra ngoài “uống bù”. Chồng Hoài vào thủ thỉ với vợ và hứa “sẽ về ngay” rồi mất hút cho tới 2 giờ sáng, lại không cầm theo điện thoại. Đến 12 giờ đêm vẫn chưa thấy chồng về, cô dâu mới tủi thân nằm khóc, còn bố mẹ chồng lo lắng ngồi đợi cửa rồi gọi điện đi khắp nơi hỏi tung tích chú rể.

“Khi ấy mình buồn ghê gớm, còn nghĩ hay tại vì đã “tỏ tường” cả năm trước rồi nên anh ấy vô tâm đi bù khù với bạn, bỏ mặc vợ mới cưới ở nhà. Lúc đó, thấy ân hận vì lấy chồng, càng tiếc vì đã “cho” sớm”, Hoài bộc bạch. Sau đó, người vợ trẻ mới biết, đêm ấy chồng đưa mọi người ra đến đường lớn, không may một anh bạn bị tai nạn nên phải đưa đi bệnh viện, rồi túc trực ở đó mãi mà quên gọi về nhà báo tin.


Vẫn mặn nồng và lãng mạn!

Quen nhau 6 năm mới cưới, và từng “ăn cơm trước kẻng” tới 5 năm, nhưng đêm đầu tiên sau đám cưới với vợ chồng chị Huệ, 30 tuổi (Hai Bà Trưng, Hà Nội) vẫn là kỷ niệm ngọt ngào, đáng nhớ nhất trong đời. Chị Huệ kể lại, phải trải qua bao sóng gió mới được lấy nhau nên khi chính thức được thành vợ, thành chồng, cả hai đều vô cùng hạnh phúc và trân trọng những gì đã có. Sau khi hoàn tất các thủ tục hôn lễ, chị vô cùng bất ngờ khi bước vào phòng tân hôn thấy ánh nến ấm áp, một bản nhạc không lời chị thích dìu dặt ngân nga, rồi anh bế bổng chị lên và thủ thì những lời yêu thương.

“Đêm đó, hai đứa đã nằm tâm sự mãi, kể cho nhau nghe những kỷ niệm khó quên hồi yêu, kể cả cảm xúc của lần đầu ăn trái cấm, rồi “chuyện ấy” đã diễn ra thật ngọt ngào, êm ái vì cả hai đều đã được “thực hành” nhiều rồi, chứ không đau đớn, sợ hãi, loay hoay như cái lần đầu tiên thực sự trước đó”, chị Huệ cho hay. Chị cho biết, thực ra, trong suốt thời kỳ “ăn vụng” trước đây, chị cũng từng dằn vặt rất nhiều vì những ý nghĩ như sợ người yêu nhanh chán rồi bỏ, sợ tình yêu không đến đích... Trước hôm cưới, chị cũng lo lắng vì nghe nhiều người nói đã làm “ăn cơm trước kẻng” rồi thì đêm tân hôn nhạt nhẽo lắm.

Thực tế, mình thấy tất cả vẫn thiêng liêng vô cùng và mình vẫn cảm nhận được sự trân trong, nâng niu của ông xã. "Dù từng “ăn cơm” rất nhiều lần, nhưng lúc đó, cả hai đều cảm thấy rất đặc biệt, vì đã được công nhận là vợ chồng, không phải lo lắng, vụng trộm gì nữa. Mình nghĩ rằng, đối với ai, đêm tân hôn cũng đầy ý nghĩa, dù là đã hay chưa “ăn cơm trước kẻng” nếu họ thật sự yêu nhau, vì đó là mốc đánh dấu cả hai chính thức thuộc về nhau và cùng nhau vun đắp lên một mái ấm thật hạnh phúc”, chị Huệ chia sẻ.

Tuy nhiên, chị cũng cho biết, không ít bạn bè của chị từng phải chịu những bi kịch khi quan hệ tình dục trước hôn nhân, vì đã trao gửi nhầm cho những anh chàng họ Sở hoặc cưới nhau khi “sự đã rồi” trong khi chưa có sự chuẩn bị cho cuộc sống gia đình hay tình cảm dành cho nhau chưa đủ lớn. “Có lẽ mình may mắn vì gặp được người đàn ông tử tế và tình yêu “ăn cơm trước kẻng” đó đi được đến đích. Nhưng nếu sau này có con gái, mình cũng sẽ vẫn nhắc nhở con phải giữ gìn, bởi dẫu sao, trong xã hội hiện nay, chuyện “vượt rào” có thể mang đến nhiều rủi ro, thiệt thòi cho phái yếu”, chị Huệ thổ lộ.

Chị Hoa, 27 tuổi (Ngọc Lâm, Long Biên, Hà Nội) cũng có một đêm tân hôn lãng mạn như thế: “Vợ chồng mình đã quan hệ trước tận 4 năm liền nhưng đêm tân hôn ông xã mình vẫn ngọt ngào như ai: trải cánh hoa hồng trên giường, dịu dàng bế vợ, chiều chuộng hết mức. Nói chung là rất tuyệt vì cả hai không còn lúng túng, e dè, ngượng nghịu mà chỉ muốn làm cho nhau thấy hạnh phúc”.

Anh Nghĩa, chồng chị, lại nhận xét về đêm tân hôn của mình: “Bọn mình đã là của nhau trước đó nên đêm tân hôn tất nhiên không còn nguyên vẹn, nhưng bà xã lại là người rất hay xấu hổ nên đêm đó cô ấy cứ như thiếu nữ trinh nguyên vẫn xấu hổ khiến mình càng thấy yêu hơn”.

Ý nghĩa đích thực của đêm tân hôn là đánh dấu đêm đầu tiên hai người được ở bên nhau với danh nghĩa vợ chồng. Chính vì thế hãy đánh dấu nó bằng một đêm lãng mạn, chứ lần đầu hay không không phải là điều quan trọng, điều quan trọng là cả hai đều tôn trọng và thương yêu nhau.

Em chỉ ... "Lên giường" với người em yêu

Tuấn quay xe và phóng đi như bay sau khi Linh bước xuống, cô mệt mỏi đi vào nhà, rút điện thoại ra soạn tin nhắn: “Em chỉ lên giường với người em yêu” toan gửi đi rồi lại xóa.

Đây không phải lần đầu tiên Linh vào nhà nghỉ cùng Tuấn nhưng là lần đầu tiên, cô chống cự đến cùng để không cho anh được thỏa mãn.

Linh yêu Tuấn, nhưng cô không thừa nhận vì cô biết Tuấn không yêu cô, Tuấn chỉ coi cô như người thay thế, cần cô mỗi khi có “nhu cầu”. Tuấn cứ nghĩ rằng, Linh đến với anh cũng chỉ vì cái ham muốn đó bởi cô thường rất lạnh lùng khi bên anh rồi lâu lâu lại thông báo với anh rằng cô đã có người yêu, chuyện của hai người tạm gác. Tuấn không biết rằng, Linh thuộc mẫu con gái rất chung thủy trong tình yêu nhưng chỉ ở thời hiện tại. Nghĩa là, khi đã yêu ai, cô không bao giờ 2 lòng. Tiếc rằng, chuyện tình cảm của Linh rắc rối, luôn chẳng được lâu bền.


Và lần đầu của Linh với Tuấn vì một lí do rất đơn giản “dạy anh hôn trong … nhà nghỉ”. Linh che dấu tình cảm thật dành cho Tuấn bằng thái độ thờ ơ khi nói “sau người thứ nhất thì tất cả đều là thứ hai”. Có lẽ, Tuấn nghĩ Linh lăng nhăng và hư hỏng lắm. Kì thực, Tuấn luôn là người thứ 2 dù Linh đã tuyên bố đã yêu khoảng 4,5 người kể từ khi quen Tuấn. Lần thứ nhất, như bao cô gái nhẹ dạ cả tin khác, Linh dành cho một người không đáng được tận hưởng.

Tuấn không giỏi “lên giường” như người thứ nhất của Linh, không làm Linh thỏa mãn và điều đó thường khiến Tuấn xấu hổ. Sau lần đầu cùng Tuấn, lâu lâu, họ lại hẹn hò nhau như thế, đa phần là Tuấn chủ động cũng có một vài lần Linh gợi ý và cũng không ít lần Linh từ chối. Có những lần miễn cưỡng, nhưng rồi Linh vẫn đồng ý.

Đôi khi, Linh ngụy biện, cứ duy trì như thế này cũng chẳng sao, mình cũng là con người, cũng có nhu cầu và điều đó không có gì xấu xa. Nhưng thực lòng, Linh vẫn dành cho Tuấn một tình cảm đặc biệt, nó không thể được gọi là tình yêu cũng chỉ bởi Tuấn không yêu Linh. Đã trải qua nhiều cuộc tình, Linh biết, Tuấn là người phù hợp nhất để cô lấy làm chồng. Tuấn có tài nhưng chưa phát huy hết khả năng. Từ nhỏ anh đã nổi tiếng học giỏi, hiện tại, anh đang hoàn thiện khóa học thạc sỹ kinh tế. Hai nhà lại gần nhau, biết khá rõ về nhau. Thật không may, Tuấn không yêu Linh và lại càng không muốn lấy Linh làm vợ.  Thế mà, Linh vẫn hi vọng.

Một sự hi vọng rất ngây thơ dù cô cũng đã khá trải nghiệm rồi: Đổi tình dục lấy tình yêu. Linh vẫn tin, một ngày, Tuấn sẽ nghiện làm tình với cô và chuyển dần sang yêu cô. Nhưng đã hơn 1 năm, ngoài những cử chỉ thân mật trong nhà nghỉ, Tuấn tuyệt nhiên không đụng chạm gì tới Linh khi cả hai đi ăn hay ngồi trên xe. Thậm chí, tránh gặp Linh ở đám đông và chưa bao giờ đi chơi với một nhóm bạn cùng Linh. Có lúc còn phũ phàng “em giới thiệu ai đó cho anh đi, đã đến lúc anh phải lấy vợ rồi mà”. Khi Linh tỏ ra khó chịu thì Tuấn lại giễu cợt “Em ghen à?”.

Rồi Linh gặp Hùng. Hùng đẹp trai, ăn nói có duyên. Cô rất thích trò chuyện cùng Hùng. Những ngày cuối tuần, họ thường chat với nhau tới  3 giờ sáng. Và đặc biệt, cô nhận thấy sự chân thật từ Hùng khác hẳn với những anh chàng giàu có, công tử mà cô đã hẹn hò. Nhiều khi Linh cũng tự hỏi hay tại Hùng nghèo nên cô mới có cảm giác đó. Nhưng thời gian, càng khiến cô hiểu rõ hơn, Hùng thực sự rất chân thành.

Linh là một cô gái thực tế. Cô là trưởng phòng marketing của một công ty truyền thông nhưng quản lý toàn bộ nhân viên của các phòng ban, bộ phận khác. Những người theo đuổi cô đều là những anh chàng có tiền đồ, sự nghiệp. Linh tự thấy mình tham lam. Vừa muốn một anh chàng giàu có, tài giỏi, biết ăn nói lại muốn cả bề ngoài tươm tất, dường như, cô đang đi tìm một phiên bản hoàn hảo. Những phiên bản ấy, nếu có gặp thì hoặc họ đã có vợ hoặc họ không thích cô hoặc chỉ là những kẻ mua vui qua đường. Cô tài giỏi, tính tình dễ mến, thông minh và nhan sắc tuy không phải hàng xuất sắc nhưng cũng xinh xắn dễ thương.

Mơ ước về một chàng trai như thế, Linh thực sự không hiểu nổi mình khi thấy dường như cô đang yêu Hùng và yêu rất thật. Một cô gái thường ngày hay soi xét nhân viên, thích sử dụng những dịch vụ cao cấp, thích ngồi sau xe đẹp và thích khoe mẽ về những chiến tích tình yêu là giám đốc công ty nọ, trưởng phòng công ty kia lại hẹn hò với một anh chàng … đi bộ. Hùng đang tham gia một khóa đào tạo vừa học vừa làm, công việc của anh hiện tại chỉ được xếp vào hàng lao động phổ thông mặc dù kiến thức của anh khá rộng nhưng vì bất mãn với cuộc sống, anh đã từ bỏ nhiều cái tốt đẹp mà hiện tại đang là rào cản cho tình yêu của anh với Linh. Hùng không có xe. Linh lại cực ghét đi chơi với bạn trai mà phải đi xe của mình. Buổi tối đó, họ hẹn nhau sau một tuần không gặp mặt. Linh để xe lại công ty, bước lên xe bus và 2 người đi dạo bờ hồ. Hùng luôn nắm chặt tay Linh, khi sang đường thường dìu cô đi rất cẩn thận. Hùng nhẹ nhàng hôn lên môi cô, vuốt má cô và lại dắt tay cô đi tiếp những vòng hồ. Cứ thế, Linh đắm chìm trong tình yêu dịu nhẹ. Thứ tình yêu mà cô nghĩ rằng chỉ có ở thời học sinh, sinh viên. Cũng không ít lần, Linh tự hỏi, mình đang yêu thật sao? Không những cô đang yêu mà còn yêu rất cuồng nhiệt. Điều đó thể hiện ở nụ hôn dài không ngớt cô trao cho Hùng khi tạm biệt, ở cái ôm thật chặt và những tin nhắn dịu ngọt hằng đêm mà không bị cô xếp vào hàng "sến, chuối". Không sai. Linh đã yêu Hùng không cần biết đến ngày mai.

2 tuần gần đây, Tuấn thường rủ Linh đi ăn trưa. Tuần đầu, họ chỉ ăn trưa và uống nước rồi ai về nhà nấy. Tuần này, sau khi ăn trưa xong, Tuấn trở thẳng Linh tới nhà nghỉ mặc cho Linh ngồi sau giãy giụa không nghe. Bước vào nhà nghỉ, Linh nghĩ, hôm nay cô cần cho Tuấn nhận ra một điều.

Lên tới phòng, Tuấn lột hết quần áo và đi vào phòng tắm như mọi khi. Khi tắm xong, thấy Linh nằm im, chăn đắp kín tận cổ, Tuấn hơi ngượng ngùng, chống tay ngả dài trên giường nhìn Linh. Thấy anh trần truồng, sợ anh lạnh, Linh bảo Tuấn nằm xuống đắp chăn. Tuấn nằm bên cạnh Linh, choàng tay qua đầu cho cô gối như mọi lần nhưng Linh không nhấc đầu. Tuần đành bỏ tay xuống bên dưới, tay còn lại choàng qua bụng Linh và bắt đầu những cử chỉ mơn trớn. Linh nghiêng người quay lưng về phía Tuấn, nắm chặt lấy tay anh không cho cựa quậy. Tuần dùng tay còn lại đưa xuống bên dưới từ phía sau. Linh bật người lại, 2 tay nắm chặt 2 tay Tuấn rồi vứt mạnh trả về phía anh.


Ảnh minh họa

Hành động này không làm Tuấn quá bất ngờ. Vài lần bị gượng ép trước, Linh cũng thường hay tỏ thái độ như thế nhưng chỉ sau một hồi thì lại ngoan ngoãn để anh cởi bỏ hết và nhập cuộc còn sung hơn anh. Bởi thế, Tuấn không nản. Anh dùng tất cả các bộ phận trên cơ thể mình để tấn công Linh. Đầu thúc về phía Linh để hôn, tay sờ soạng phía trên ngực, chân kéo chân Linh giạng ra. Nhưng mỗi lúc Tuần càng trở nên khó hiểu khi Linh quyết chống trả và tỏ ra không mệt mỏi. Liên tục tránh môi Tuấn, tay giữ chặt tay Tuấn và 2 chân vắt chéo tạo thư thế cuộn thừng không sao tách nổi. Quả thực, Linh rất khỏe. Vật vã với Linh, Tuấn không sao thắng nổi. Tất nhiên, anh không dùng những hành động mạnh như những con “yêu râu xanh” khát dục vọng mà vẫn muốn bớt một chút sức lực để Linh tự nguyện.

3,4 lần như thế. Tuấn hiểu ra không thể dùng sức với Linh. Anh ôm chặt Linh và nói rằng chỉ muốn hôn thôi. Linh nói hôn cũng không muốn nữa và cương quyết không chịu “hợp tác” trừ việc để cho Tuấn ôm. Tuấn vẫn thử bằng nhiều cách nhưng không được, đành nằm vật ra giường, kéo Linh vào ôm trong lòng.

-Anh khó chịu lắm, em giúp anh cho ra được không?

-Không

-Em thật là độc ác

Linh không nói gì, nằm ép vào người anh, một tay để thẳng xuống dưới, 1 tay để trên ngực Tuấn, Tuấn nhiều lần cầm tay cô đưa xuống bên dưới, mục đích để cô nắm vào “cái của mình” nhưng Linh luôn phủi tay. Cũng có lúc, Tuấn hôn vào má Linh, đặt lên những cái thơm nhẹ nhàng, Linh cũng không chịu. Đến nước này Tuấn gần như van xin Linh “Em giúp anh cho “ra” đi. Em ghét anh đến thế sao? Lần này là lần cuối mà”, Linh vẫn lạnh lùng nói “Không”.

Một lúc sau đó, Linh mơ hồ thấy Tuấn ngáy ngủ và cô cũng ngủ. Có lẽ, cả hai chỉ thiếp đi được chừng 10 phút, Linh tỉnh dậy vì thấy nhột trên má. Tuấn đang hôn Linh, chỉ hôn những cái hôn rất nhẹ nhàng. Phần vì mệt, phần vì cũng thương Tuấn đang khó chịu trong người. Cô để cho Tuấn hôn, hi vọng, chỉ hôn thôi cũng sẽ khiến anh tống được cái thứ chất lỏng nhơ nhớp ấy ra ngoài, ngay cả khi anh phóng vào quần áo cô. Tuấn hôn Linh cũng cuồng nhiệt nhưng Linh không đáp trả, cô mím chặt môi và nghiến chặt răng, Tuấn không đưa lưỡi vào trong để tác động vào lưỡi Linh được. Anh hôn dần xuống cổ, tay sờ soạng trên ngực, Linh cũng không chống đối. Cô cảm nhận dòng chất lỏng trong người cô đã chảy ướt sũng chiếc quần lót mới thay nhưng vẫn không có cảm giác muốn ân ái. Vẫn để Tuấn loay hoay trên cơ thể mình, không cho anh cởi đồ và 2 chân vẫn vặn thừng kẹp chặt. Tuấn đã nằm úp lên cơ thể cô. “Cậu bé” của anh đã cứng đơ như chiếc chìa khóa dò dẫm để được đâm thẳng vào ổ khóa nhưng lại bị ngăn cách bởi 3 lớp vải và “cánh cửa” khép chặt bởi hai đùi. Linh không làm gì, vẫn nằm im với tư thế đó, mắt mở to nhìn lên trần nhà. Nếu căn phòng được kéo rèm hoặc có điện sáng, có lẽ, Tuấn sẽ phát hoảng vì thân thể cô lúc đó như một xác chết cứng đơ, kẹp chặt chân để bảo vệ vùng kín. Tuấn bất lực thực sự, nằm vật ra giường. Linh bật dậy và chốt hạ: “Đi về đi!”.


Tuấn kéo tay Linh nằm xuống, lặp lại những cử chỉ mơn trớn ban đầu. Linh vẫn đáp trả không thương cảm. Và lần này, Tuấn thực sự đầu hàng, anh cũng nói “đi về đi”.

Chỉ chờ có thế. Linh ngồi dậy, lấy dây cột tóc. Tuấn cũng uể oải bước dậy đi vào nhà tắm. Trong lúc Tuấn tắm, Linh cầm chìa khóa phòng và đi xuống trước, cô thanh toán tiền để cảm thấy đỡ ác với anh.

Lát sau Tuấn xuống, 2 người lặng lẽ trở về không ai nói với ai một câu. Chỉ một loáng là tới nhà Linh. Tuấn quay xe và phóng đi như bay sau khi Linh bước xuống, cô mệt mỏi đi vào nhà, rút điện thoại ra soạn tin nhắn: “Em chỉ ... lên giường với người em yêu” toan gửi đi rồi lại xóa. Cô nghĩ, anh sẽ chẳng bao giờ tin rằng trước kia cô “lên giường” với anh vì cô yêu anh chứ không phải vì ham muốn dục vọng, còn bây giờ, cô thực sự đã mất hết cảm giác với anh rồi. Sự hờ hững của anh đã làm khô héo trái tim cô. Và hiện tại, Hùng mới là người giúp cô phân biệt được đâu là thứ tình yêu thực sự cô cần.

Linh soạn lại một tin nhắn khác “Em cũng rất nhớ anh” rồi lưu vào nháp đợi tin nhắn từ Hùng sau đó cô sẽ rep lại. Ngày nào Hùng cũng nhắn cho cô “Hôm nay, anh rất nhớ em”.

Nghề massage từ khoảng tối ra ánh sáng


Mỗi cô gái có số phận riêng, đặc điểm riêng. Tuy nhiên họ đều giống nhau ở một điểm là lý do bước chân vào nghề massage. Hầu hết họ đều xuất thân từ những gia đình đông con, điều kiện kinh tế eo hẹp và chấp nhận việc ra đi như một hình thức báo hiếu. Họ không được gia đình đầu tư ăn học tử tế hay có nghề nghiệp mà khả năng lao động hết sức thô sơ.

Có một thực tế khác thường là đa số các cô gái hành nghề massage ở miền Bắc đều xuất thân từ những tỉnh, thành phía Nam, đặc biệt là khu vực miền Tây Nam Bộ. Trải dọc từ Nam ra Bắc, nơi đâu có dịch vụ massage là nơi đó vang lên những tiếng nói nhẹ nhàng đặc trưng của một miền kênh rạch màu mỡ và tràn đầy ánh nắng. Sinh ra trên mảnh đất trù phú lại chấp nhận cuộc mưu sinh tha phương trong một nghề không ít cạm bẫy và phức tạp, cuộc đời họ chuẩn bị cho tương lai thế nào?

Bài 1: Những con đường đến với tiếng thở dài

Út Hương mới 19 tuổi nhưng đã có 3 năm gắn bó với Hà Nội. Tuy nhiên quãng đường duy nhất mà cô thông thạo vẫn chỉ là quãng đường từ nhà trọ đến cơ sở massage nơi cô làm gần chợ Nghĩa Tân. Cô cho biết chủ cơ sở massage chỉ cho mỗi người nghỉ một tháng một ngày.

Còn phần lớn thời gian dù có khách hay không có khách thì các cô vẫn phải ở tại cơ sở từ sáng đến 11h30’, 12h đêm mới được về. Chính vì thế dù muốn đi cho biết đây biết đó cũng là chuyện cực kỳ khó khăn. Cô sống giữa Hà Nội nhưng với cô Hà Nội vẫn là một miền đất lạ.


Tuy nhiên Út Hương còn có phần tự do hơn Diễm. Cô gái đến từ Cần Thơ chưa có đủ điều kiện thuê nhà ở riêng nên ở tại luôn cơ sở. “Căn phòng chưa đến 20m2 mà 16 người ở chung nên cực lắm anh ạ”, Diễm kể với giọng đầy ngao ngán: “Lúc không có khách bọn em chỉ biết nằm ngủ bất kể ngày đêm”. Căn phòng Diễm nói đến xếp kín bốn mặt là những chiếc giường tầng. Ở trong căn phòng đó không thể nhìn thấy bầu trời vì những chiếc cửa sổ đã bị che khuất bởi đồ đạc và vật dụng của các cô gái.

Phần lớn các cô gái đều không được đào tạo qua bất kỳ trường lớp nào mà đa số chỉ là học truyền tay nhau. Họ đến với nghề này qua các dịch vụ môi giới hoặc qua sự giới thiệu của bạn bè, họ hàng. Làm mãi thì cũng thành quen. Mỗi người một kiểu, một bài khác nhau. Thế nhưng sự thiếu chuyên nghiệp ấy chưa bao giờ là vấn đề quá quan trọng vì một thực tế đa số khách đi massage ít quan tâm đến chuyện massage. Họ có những nhu cầu khác.

Út Hương kể rằng lần đầu tiên nhìn thấy và chạm vào cơ thể một người đàn ông xa lạ, cô cũng không khỏi ngại ngùng. Tuy nhiên không thích nghi thì không thể tồn tại. “Bọn em không có lương, chỉ sống bằng tiền bo của khách. Nếu chỉ đấm bóp không thì không có bo hoặc bo rất ít. Thế nên chúng em phải đáp ứng những nhu cầu khác”.

Nhu cầu ở đây là những đòi hỏi tình dục bằng động tác, không phải nghề mại dâm. Đó là một sự thật tồn tại ở phần lớn các cơ sở massage. Mỗi lần như vậy tuỳ độ hào phóng của khách mà các cô gái được từ khoảng 100.000 đến 500.000 đồng. “Dù sao cũng an toàn và không sợ lây bệnh”, Út Hương thở dài và đưa mắt nhìn đi nơi khác.

Thu nhập của một cô gái làm massage không hề thấp trong mối tương quan với trình độ học vấn hay sự vất vả của công việc. Nếu lượng khách ổn định và hào phóng, thu nhập từ 10 đến 15 triệu một tháng không phải là điều quá khó khăn. Tuy nhiên cũng chính vì liên quan đến những nhu cầu “nhạy cảm” nên đến một độ tuổi nhất định các cô gái sẽ bị thải loại theo quy luật tự nhiên. Khi đó, bi kịch bắt đầu xảy đến. Thu nhập tưởng chừng cao ấy hoá ra cũng chỉ là một cách bán tuổi trẻ. Không tay nghề, không tích luỹ, sau 30 tuổi, những mâu thuẫn gay gắt của cuộc sống mới bắt đầu đến với họ.
Các cơ sở massage mọc lên nhan nhản (ảnh chỉ có tính minh họa).

Thy là người hiểu rõ hơn ai hết thực tế phũ phàng đó. Cô gái xinh xắn với đôi mắt to và làn mi cong có niềm tự hào là được chính cơ sở massage ở gần Mỹ Đình chụp ảnh để treo cùng biển hiệu. Theo chị gái làm massage, cô ra Hà Nội từ năm 15 tuổi.

Giờ đây sau hai năm, chính cô đang đi làm massage để nuôi người chị đã quá tuổi của mình. 32 tuổi, Thảo - chị gái Thy không biết phải đi đâu về đâu. Những người đàn ông đến với cô đều chỉ để tìm chút thay đổi trong cuộc sống rồi lại ra đi. Về quê thì không biết lấy gì làm kế sinh nhai khi không nghề nghiệp, không tích luỹ và ruộng đất cha mẹ đã chia hết cho 5 anh em còn lại trong gia đình.

Tuy nhiên bản thân Thy không có khả năng lựa chọn. Cô là con út trong số 7 người con. Cũng giống như chị gái, Thy không chỉ phải tự lo cho bản thân mà còn phải thực hiện nghĩa vụ với gia đình. “Trong Nam em là vậy. Người Bắc có thể nhìn cha mẹ vất vả để ăn học đợi ngày thành đạt. Nhưng chúng em cứ thấy cha mẹ vất vả thì tìm đường gánh vác. Ngày mai có ra sao cũng chẳng kịp nghĩ tới nữa anh à. Miễn là cha mẹ mình được đôi ngày sung sướng…”.

Diễm kể ngày đầu cô đặt chân ra Hà Nội, tài sản lớn nhất mà cô có là 5 tờ 20.000 đồng được cha cô cuộn tròn và buộc chặt để đưa cho con gái. Ròng rã 2 ngày ngồi xe cô cứ giữ khư khư số tiền đó mà chẳng dám ăn gì. “Hôm trước ba em kể ổng rơi chiếc đồng hồ xuống con rạch sau nhà. Ổng tiếc của, mất cả buổi hì hụp mò cho bằng được. Về nhà đau hết cả ngực, má em mất công chăm mấy ngày. Ổng đem đi sửa rồi khi em gọi điện về cứ kêu ca suốt. Ổng kêu lần đầu cha sửa đồng hồ mới biết sao mắc thế con. Mất tận 20 nghìn lận…!”.

Khoé mắt cô ngân ngấn những giọt lệ. Diễm đã từng là học sinh giỏi, là lớp trưởng và có rất nhiều giấy khen. Ba mẹ thương con nên cũng cố cho Diễm học hết lớp 12. Nhưng khi nhìn lại hai đứa em đang lớn và ba mẹ già yếu từng ngày, Diễm đã ra Bắc để kiếm tiền phụ giúp gia đình. “Làm đâu xa nhà để đừng bao giờ gặp người quen bè bạn chứ ko ngượng lắm anh à!”.

Mỗi cô gái có số phận riêng, đặc điểm riêng. Tuy nhiên họ đều giống nhau ở một điểm là lý do bước chân vào nghề massage. Hầu hết họ đều xuất thân từ những gia đình đông con, điều kiện kinh tế eo hẹp và chấp nhận việc ra đi như một hình thức báo hiếu. Họ không được gia đình đầu tư ăn học tử tế hay có nghề nghiệp mà khả năng lao động hết sức thô sơ. Do đó mỗi cô gái đều phải chấp nhận gánh nặng từ đặc tính của công việc và sự rủi ro của tương lai. Tất cả họ đều không được trả lương hay có bảo hiểm xã hội, bảo hiểm y tế.

Nhìn sâu hơn vào hiện tượng này thì đó là một vấn đề nhức nhối của khu vực đồng bằng sông Cửu Long. Xét dưới góc độ kinh tế thì đây là khu vực cực kỳ quan trọng và có đầy đủ các điều kiện để phát triển cuộc sống. Năm 2010, thu nhập GDP đầu người của ViệtNam đạt 1.200 USD/năm trong khi vùng đồng bằng sông Cửu Long chỉ đạt 900 USD.

Tỷ lệ hộ nghèo năm 2010 của vùng đồng bằng sông Cửu Long là 18,85%, chỉ thua vùng núi miền Bắc. Số liệu chính thức này vừa được công bố dựa theo chuẩn nghèo mới, theo đó ở nông thôn, hộ nghèo có thu nhập từ 400.000đ/tháng hay 4,8 triệu đồng/năm trở xuống. Liệu có liên quan gì giữa những con số trên với đội ngũ những chị em làm nghề massage tràn từ vùng quê này ra các tỉnh phía Bắc? Phải chăng, đây cũng là một nghề như bao nghề kiếm sống lương thiện khác?

Có lẽ vì bao đời nay, ở đồng bằng sông Cửu Long, gánh nặng về kinh tế lại được đặt nhiều lên vai người phụ nữ. Không được học hành nhiều, thiếu kỹ năng sống, nhiều cô gái miền Tây đã bước vào cuộc sống phức tạp nơi đô thị với tất cả sự nghèo nàn và dễ bị tổn thương của mình. Sau những mảng tối của phong trào lấy chồng Hàn Quốc thì hiện tượng lan tràn lao động trong một nghề nhạy cảm như massage thực sự cần được nhìn nhận một cách công bằng của khu vực đồng bằng sông Cửu Long trước sức ép ngột ngạt của cơ chế thị trường.

Thời điểm mới ra Hà Nội, mỗi ngày các nhân viên ở cơ sở nơi Út Hương làm đều có thể phục vụ từ 3 đến 5 khách. Để đảm bảo sự công bằng thì tại các cơ sở massage đều áp dụng chính sách “xoay tua”.

Tức là các nhân viên đều xếp hàng cho tới lượt mình. Nếu có khách quen yêu cầu ai thì người đấy sẽ được lên trước. Tuy nhiên giờ đây các cơ sở massage mọc lên nhan nhản ở Hà Nội. Số nhân viên massage tại mỗi cơ sở cũng tăng lên liên tục. Mỗi ngày Út Hương chỉ còn làm trung bình từ 1 đến 2 khách.

Do đó sự cạnh tranh ngày càng gay gắt. “Mỗi ngày ít nhất em phải làm được hai khách mới đủ tiền nuôi sống bản thân và gửi về gia đình”, Út Hương nói trong chán nản: “Thế nên muốn đảm bảo thì buộc phải có khách quen. Mà muốn có khách quen thì buộc phải chiều khách”.

Theo CAND