Tôi đi BIA ÔM ở Nhật Bản

Nếu bạn có dịp ghé qua các thành phố của Nhật Bản vào ban đêm, những cô gái trẻ váy ngắn “tối đa” sẽ giúi vào bạn các tờ rơi in hình các thiếu nữ có thân hình rực lửa, khêu gợi với dòng quảng cáo thật hấp dẫn “Chỉ cần 3000 yên (Khoảng 420 ngàn đồng VN), quý khách sẽ được các cô gái trẻ đẹp chỉ khoảng 20 tuổi phục vụ nhiệt tình trong vòng 30-40 phút, bao gồm cả đồ uống tự do trong thời gian đó”. 



Những cô gái mặt bự son phấn đến từ Philíppin, Thái Lan…còn nhao ra cả ngoài đường níu kéo khách. Với các quý ông đã chuếnh choáng hơi men, thì đây là điểm mà khó có thể không dừng chân…




Takano, anh bạn người Nhật tại thành phố Kobe, một tỉnh miền trung nước Nhật, hớn hở gọi cho tôi: “Hôm nay tớ rỗi rồi, có đi “bia ôm” cùng tớ không?”. Chả là Takano cũng biết bập bẹ vài câu tiếng Việt. Thấy tôi ngần ngừ, Takano khích lệ: “Tớ biết một điểm tuyệt vời lắm, toàn các em trẻ đẹp thôi, và lại cứ đi cho biết để xem có khác so với ở Việt Nam không?, nên đi sớm nhé, vì càng khuya thì giá tiền càng cao lên đấy”.

Len lỏi qua các dãy phố nườm nượp khách đi lại, với những bộ mặt đỏ tía, phừng phừng hơi men của các quý ông đã qua các chầu nhậu. Hàng dãy dài các cô gái với đủ các kiểu trang phục ngắn hết cỡ, cầm hàng đống các tờ rơi mời chào. Takano kéo tay tôi: “đi thôi, tớ đã biết chỗ rồi”. 

Vừa đi vừa chạy, nhưng các cô vẫn kịp giúi vào tay, vào túi áo tôi hàng chục tờ quảng cáo đủ các loại: nào là sex-show (trình diễn khoả thân) do các cô gái dưới 20 và cả học sinh cấp III trình diễn, mát xa của Hàn Quốc, của Philíppin…nào là uống rượu với các người đẹp châu Âu, Mỹ, và Nam Mỹ….

Sau khi chen vào một ngõ nhỏ, chúng tôi dừng chân trước một tấm bảng hiệu loè loẹt ghi rõ: từ 7:30-9:00 là 3000 yên/người, từ 9:00-12:00 là 4000 yên, từ 12:00-2:00 là 5000 yên (1 yên bằng khoảng 130 đồng VN) trong thời gian là 30 phút. Bốn gã thanh niên lực lưỡng trấn giữ ngay ở cửa ra vào. Thấy chúng tôi, cả bốn gã lon ton chạy đến: “Quý khách có vào không? Các em trẻ đẹp đang đợi đấy!”. Takano vẻ thành thạo: “ Em Mikiko có ở đó không?” “Dạ, có đấy ạ, quý khách cứ việc gọi em nó ra nhé…”.

Vừa bước vào bên trong, hai thanh niên đã xun xoe chạy đến đưa hai chúng tôi một chiếc bàn đã được đánh số. Bên trong là một khu không gian mờ mịt khói thuốc và các ánh đèn mờ đủ loại, nhấp nháy liên hồi. Các dãy bàn ghế được xếp thành hàng, khi ngồi thụp xuống thì không thấy rõ nhau, nhưng khi ngồi cao lên thì vẫn thấy rõ cảnh tượng xung quanh.

Tôi liếc nhìn sang bên cạnh: Một ông già đỉnh đầu hói bóng đang gục mặo vào ngực của một cô gái trẻ. Ở ghế bên phải thì cũng vậy, chiếc áo đang mặc trên người của cô gái đã như rơi hẳn xuống, và nàng đang ngồi chồm chỗm trên lòng của tay thanh niên, xả khói thuốc và lắc lư theo điệu nhạc. Chợt có tiếng “xin lỗi, xin quý khách vui lòng trả 4000 yên, quý khách có nhu cầu gọi tên em nào không ạ?” Tôi trả lời: “xin cho một bia, và em nào thì cũng được”.

Chỉ khoảng 1 phút sau, hai em vận đồ đồng phục học sinh cấp III cười toét miệng chạy đến sà vào:”Xin lỗi các anh nhé, các anh có mệt không? Uống bia nhé, úi trời ôi, mồ hôi các anh đầm đìa thế này, để em lau mặt cho”. Tôi nghĩ thầm “đúng là dân xứ Phù Tang trong lĩnh vực gì cũng coi khách hàng như thượng đế thật”. Tôi hỏi cô gái bên phía tôi có uống gì không? Cô nhoẻn miệng cười: “em không uống đâu vì còn phải chạy đi chạy lại nhiều, anh cứ uống tự nhiên đi”. Cô hỏi:”Bộ anh mới vào đây lần đầu hả, thấy lóng ngóng quá, và cũng chưa thấy mặt anh bao giờ”. Tôi ngượng nghịu trả lời: “Tôi là người nước ngoài và đây là lần đầu tiên vào đây”. Cô véo tai tôi:”Cái anh này chỉ nói điêu là người nước ngoài, ở đây thì toàn người Nhật thôi, mà anh chẳng có vẻ gì là người nước ngoài cả đâu”. Tôi trả lời: “Tôi là người nước ngoài thật đấy, anh bạn rủ tôi vào đây thôi, tiếng Nhật của tôi nếu nghe kĩ thì phát âm vẫn còn sai nhiều”. Cô dỏng tai nghe rồi bảo:” ừ nhỉ, tiếng Nhật của anh nghe cũng giống người Nhật đã sống lâu năm ở nước ngoài rồi ấy, những em nghe hiểu hết à? Em ngồi lên đùi anh có được không, em không nặng đâu”. Tôi cười: “Hôm qua đi đá bóng, chân của anh bị đau em ạ” “Thật thế hả, đã đỡ chưa anh, em ngồi bên cạnh anh nhé”. Tôi hỏi:” em là học sinh cấp III à?” “Đúng vậy anh ạ, bây giờ em đang rỗi nên tranh thủ đi làm thêm”.

Lại có tiếng loa eo éo, cô thầm thì vào tai tôi:”Anh đợi em chút nhé, đông khách quá, em sẽ quay lại”, rồi chạy ra bàn khác. Lập tức lại có một nàng dong dỏng cao, khuôn mặt phong trần, nhưng đầy vẻ kiêu sa, đeo guốc long cong chạy đến:” Chào anh, em ngồi với anh có được không?”. Tôi liếc nhìn sang bàn bên cạnh: lại một cô gái khác đang mân mê chòm râu của cụ hói lúc trước. Cô gái cười rất tươi: “Chào anh, em là Hanako, nghe nói anh là người nước ngoài hả, anh là người nước nào đấy?”. Tôi ngạc nhiên:”Sao em biết?”, à, em Michiko (tên cô gái đầu tiên) bảo em đấy.”. Thoáng một cái cô lại xin lỗi và chạy đi nơi khác. Tôi liếc nhìn đồng hồ, cô đã ngồi với tôi khoảng 5 phút.

Cứ như thế, tiếp theo là 5 cô gái trẻ khác nữa thay phiên chạy đến chỗ chúng tôi, cô nào cũng dong dỏng cao, xinh tươi và niềm nở: “Em lần đầu tiên được gặp đàn ông Việt Nam đấy, các anh tài thật đấy, đánh thắng cả Mỹ. Trừ VN ra, trên thế giới này chưa nước nào thắng được Mỹ đâu…”. Rồi cô nào cũng giúi cho tôi một tấm thiếp ghi tên tuổi và địa chỉ cửa hàng của mình, và dặn: “lần sau anh lại đến đây nhé”.

Loáng một cái, ba mươi phút đã trôi qua, và tôi cũng kịp cạn ba cốc bia vại, mỗi cốc 500ml và thường ở nơi khác là bán giá 500 yên (khoảng 70 ngàn tiền Việt)/cốc. Cô cuối cùng là Fumiko âu yếm nhắc nhở tôi:” Anh và bạn của anh hết thời gian rồi đấy, anh về hay là ở lại đây với em? Em muốn nói chuyện cùng anh, anh ngồi thêm một tiếng nữa nhé, chỉ bốn ngàn yên/tiếng nữa thôi”. Tôi trả lời:” Mình phải hỏi bạn mình xem sao đã nhé”. Anh bạn tôi nháy mắt bảo:” Đủ rồi, tớ sẽ dẫn cậu đi nơi khác nữa”. Tôi hỏi:” Có cần phải đưa thêm tiền cho các em không?”. Takano phẩy tay:”Không cần đâu, mình chưa bao giờ đưa cả, mà ở đây không có tục lệ ấy”. Lúc này, hai em học sinh cấp III đầu tiên tất tả chạy đến:” Các anh về hả anh, tiếc thật đấy? Lần sau quay lại nữa các anh nhé, để em tiễn các anh ra cửa”. Hai nàng còn toét miệng vẫy vẫy cho đến tận khi hai chúng tôi đi khuất.




Takano bảo tôi:” Đây là kiểu nhà hàng bia ôm, phần lớn khách hàng là người có tuổi đến đây cho “thoải mái” đầu óc. Khách hàng chủ yếu đến đây vì chuyện đó chứ chỉ uống bia lấy lệ thôi. Ở đây thì ôm thoả mái, nhưng không bao giờ có chuyện đến Z hoặc có chuyện phải đưa tiền cho các em. Nhà hàng có khoàng 40 em luôn xinh tươi trẻ đẹp. Có nhiều nhà hàng có 100% là các em học sinh cấp III trẻ măng đấy”. “Khu vực này có khoảng 3 cửa hàng giống kiểu thế này”. 

“Có rủ được các em đi khoản ấy không?” Takano trả lời:” Có thể có nhưng rất hiếm, vì cửa hàng cấm nhân viên quan hệ riêng với khách hàng, và gặp nhau ngoài địa điểm của quán, thường thì không hẹn được các em này đâu mà các em chỉ toàn rủ đến cửa hàng của mình thôi. Nếu các em ấy thích quan hệ thì là do tình cảm thôi, chứ không làm chuyện ấy vì tiền. Nếu muốn khoản Z thì phải tìm đến chỗ, chuyên nghiệp khác cơ”.

Đi được khoảng 200 mét, có ba nàng ăn mặc hở hang đứng trên cầu thang vẫy vẫy:” lên đây thôi các anh ơi”. Takano bảo tôi:” Đây là gái Philippin, có lên thử không? Ở nơi đây thì đắt hơn nhiều đấy, vì phải bao tiền uống cho các em”. Vừa ló mặt lên cầu thang, ba em xông ra, phát bằng thứ tiếng Nhật phải căng tai nghe mới rõ:” Hê lô, các anh vào uống rượu đi”. 

Tôi liếc nhìn, mặt cô nào cũng trát phất trắng toát, nhưng da cổ và cánh tay thì vẫn đen sì. Tôi cười:”Anh không phải là người Nhật đâu, mà là người Việt Nam đây”, hai cô nhe miệng cười, lộ đôi môi thâm rạch: “ Việt Nam hả, tuyệt vời quá, nước anh là hàng xóm với nước em mà, chắc anh nhớ nhà lắm hả, vào chơi với bọn em cho đỡ buồn”. 

Trong nhà hàng có đến mươi cô gái Philíppin đon đả, kẻ kéo tay, người lăng xăng kéo ghế, bê đồ uống đến cho khách. Thời gian là 30 phút, khách hàng phải trả 6000 yên (khoảng 700 ngàn tiền VN), ngoài tiền uống cho tiếp viên nữa. Đồ uống thì khoảng 600 yên (khoảng 70 ngàn đồng VN)/ cốc. Các cô nói tiếng Nhật thì ngữ pháp lộn xộn, phát âm sai lung tung, nhưng đều nói tiếng Anh rất tốt. 

Tôi hỏi:”Em sang Nhật bằng cách nào?” Cô trả lời:” Bằng nhiều con đường lắm anh ạ, không thể kể hết ra đây được, nào là kết hôn giả vờ, nào là làm visa du lịch rồi trốn ở lại, nào là thăm thân nhân, nào là phải nhờ người Nhật bảo lãnh, mà cũng phải chạy chọt tốn hết nhiều tiền lắm. Thôi thì quê nhà nghèo khó, mình phải cố kiếm lấy chút lưng vốn về xây cái nhà, giúp đỡ anh em”. 

Cô nói tiếp:” Những nơi như thế này thì thanh niên ít vào lắm, mà toàn là các ông già hoặc tuổi trung niên thôi, các ông ấy thì có nhiều tiền và chi tiêu thoải mái, anh có quen khách thì dẫn vào đây chơi nhé”. Tôi cười:”Em không định câu một anh chàng Nhật Bản hả” “Em cũng đang cố đây, nhưng có lẽ sẽ chỉ câu được anh chàng nhà nghèo, để kiếm cái cớ ở lại đây kiếm tiền thôi, hoặc làm suất visa lâu dài (Kiểu không được nhận quốc tịch Nhật Bản nhưng ở lại Nhật mãi được, và cần người bảo lãnh hàng năm), đàn ông Nhật giàu có thì thường lấy vợ Nhật, hoặc các cô xinh đẹp, em xấu xí thế này thì hơi khó, nhưng nếu kiếm được bác nào bỏ vợ rồi cũng được, anh giới thiệu giúp em nhé”. Nói rồi cô giúi vào tay tôi tấm thiếp của cô. 


Tôi hỏi:”Chỗ người nhà thì hỏi thật nhé, bọn em còn kiêm cả “chuyện đó nữa không?”. Cô cười tít mắt:” Dĩ nhiên rồi, thì mới có thêm nhiều thu nhập chứ hả anh, như con bạn em ở bên kia kìa, hôm trước có lão Nhật trả cho nó 500USD trong chỉ có một tiếng thôi đấy, em thì đen đủi thế này nên bọn Nhật nó chê, may thì chỉ được khoảng 200USD thôi, anh mà có khách có nhu cầu thì liên lạc với em vào ban ngày nhé, vì ban đêm em phải bận làm việc tại đây”. 

Tôi nháy mắt với cô:” người Philipin ở đây có nhiều không, làm việc kiểu như các em ấy?” “Nhiều kinh khủng anh ạ, đi đâu cũng đụng mặt nhau, ở Nhật được cái an ninh an toàn, mà lại lắm tiền, nên họ cứ đổ xô đến. Ngoài ra gái Thái Lan cũng đông lắm, rồi thì gái Tàu, Đài Loan, Hàn Quốc…cũng cứ nhan nhản. Lại còn các con mẹ đến từ Mỹ, châu Âu, Nam Mỹ nữa chứ, người Nhật là chúa thích gái Mỹ đấy. À, mà ở quán mát xa cuối đường này hình như có mấy đứa là tu nghiệp sinh Việt Nam trốn ở lại đang làm việc ở trong đấy, mấy lão Nhật đến đây kháo nhau như thế anh ạ.”. 

Rời quán, hai cô Philíppin bấu víu cổ cậu bạn tôi nheo nhéo:” Lần sau lại đến đây anh nhé, lúc rảnh nhớ liên lạc với em, đừng mất số điện thoại. Không là em phạt anh đấy!”. Takano cười hề hề:”Người đẹp yên tâm, lần sau lĩnh lương anh sẽ gọi em heng”. “Lâu thế hả anh, phải nhanh hơn nữa nhé”. “OK, bai bai nhé”.


Rời quán, Takano bảo tôi:” Các cô Philíppin này nếu mà mình không chịu vào quán của họ là mặt đổi sắc, cáu kỉnh ngay và làm bơ như không hề biết mình là ai. Có mấy cô bảo là thích mình, cứ hay điện thoại hẹn gặp suốt nhưng mình chẳng hiểu là cô ấy có thích thực sự không nữa”. “Cậu có thích vào quán nude (trình diễn khoả thân), mà mỗi màn đều có các em đến từ các nước khác nhau không?”.

Rẽ sang một ngõ khác, hai gã thanh niên chạy đến đon đả:” Mời quý khách vào trong này nhé, toàn các thiếu nữ trẻ đẹp đến từ năm châu!”. Takano nheo mắt:” Năm châu thật hả, châu Phi có không?”. Hai gã cười nịnh: “Dạ, sắp có rồi ạ, bây giờ thì mới có bốn châu thôi, bọn em đang tuyển mộ, tìm được người đẹp Phi châu khó vô cùng”. 

Chúng tôi ngồi đợi khoảng năm phút thì màn trình diễn bắt đầu. Sân khấu gồm một lối đi cao cao giữa hai hàng ghế và khách thì ngồi ở hai bên. Các cô gái được gọi là đến từ Pháp, Anh, Mỹ, Tàu, Thái Lan, Hàn Quốc lần lượt bước ra ngoáy mông, lắc ngực rồi cởi dần các đồ trang phục đến khi không còn mảnh vải trên người nữa. Khi các cô chổng mông, chìa ngực trước mặt, khách hàng tuyệt đối không được sờ soạng gì hết. 


Tiếp theo là màn uống rượu vang. Cô gái mang ly rượu vang nho nhỏ kẹp giữa đùi mình và khách nếu muốn uống thì phải vục mặt xuống đùi cô mới uống được, khách nào không thích uống thì thôi. Tôi hỏi cô bằng tiếng Anh: “Em đến từ đâu đấy?” “Dạ, em đến từ Mỹ ạ” “Em đến đây bao lâu rồi” “Dạ, mới được khoảng sáu tháng” “Nói thật chứ, em không phải là người Mỹ có phải không? Vì tiếng Anh của em thật ra là hơi khác tiếng Anh Mỹ, và em không phải là bản xứ”. Cô thì thầm “Đừng nói ra anh nhé, mấy ông Nhật ở đây phần lớn không biết tiếng Anh nên em cứ nói vậy, vì họ chuộng Mỹ quá nên đóng giả Mỹ, em đến từ Colombia”. 

Gần cuối là cảnh diễn làm “Việc ấy” thực sự trên một cái bàn tròn to quay tròn để khách hàng nhìn cho rõ, cô gái vừa nãy thực hiện với một tay đàn ông Nhật khoảng bốn mươi tuổi. Mấy quí ông trạc tuổi năm mươi, sáu mươi ở bàn đối diện mặt đầy vẻ kích thích, cứ nhấp nhổm lên xuống để nhìn cho rõ. Màn trình diễn tất cả khoảng một tiếng, với giá 6000 yên. Cuối cùng là một cô gái Nhật Bản phải nói thực sự là đẹp, trông như người mẫu, khoác áo bước ra. Theo từng bước chân của cô là các mảnh quần áo rơi xuống sàn. Cuối cùng khi ngọn đèn tắt phụt, chỉ tập trung vào mỗi cô trong trạng thái Eva, làm tất cả các quí ông đều đứng lên vỗ tay lốp đốp.

Trên đường đi về, Takano giải thích với tôi: Đây là quán ghi hai chữ Hán – Cưỡi ngựa – nghĩa là toàn gái làm tiền chuyên nghiệp. Với giá khoảng 2 vạn yên (khoảng 2.4 triệu tiền Việt) mỗi giờ và có thể hoạt động tại chỗ. Đằng kia là chỗ mà khách hàng có thể gọi gái, nhưng phải đến nhà nghỉ, khách sạn, hoặc có thể ngay tại nơi ở của mình, giá cả thì mềm hơn, khoảng 1.5 vạn yên (1.8 triệu đồng tiền Việt) mỗi giờ, và thường phải trả tiền taxi cho cô gái nữa. 

Đến một góc tối, năm sáu bà già khoảng sáu mươi, sáu lăm gì đó chạy túa ra: “Đi chơi không các con, toàn các em trẻ đẹp thôi, giá chỉ khoảng 1.2 vạn yên (1.5 triệu đồng Việt Nam) mà, các con cứ đến tận nơi xem, ưng em nào thì chọn em ấy”. Takano kéo tay tôi: “Đi thôi, nơi đây toàn gái xấu thôi, có đứa còn đến 40 tuổi rồi ấy”. 

Tôi chợt nhớ ra và kể với Takano: “Trong một lần có người Việt Nam sang Nhật làm việc, có một bác “máu” đồ của Nhật quá, muốn thử xem thế nào, bác ấy nhờ Taxi đưa đến cũng trúng cái nơi ghi chữ “cưỡi ngựa” ấy. Khi nhẩm tính số tiền 2 vạn yên ước giá khoảng 2 tấn thóc, bác ấy dùng dằng đôi ba phút rồi cũng tặc lưỡi thử cho biết mùi đời trước khi về hưu. Khi trở về khách sạn, nửa đêm bác ấy gọi điện và rón rén vào phòng tôi kể câu chuyện trên với vẻ mặt đầy tức giận “Chú phiên dịch ơi, mình bị Nhật nó lừa rồi, lên gác, nó đưa ra một em ngoài bốn mươi tuổi, đầu lại hơi hói nữa, có lẽ bị mắc bệnh nấm nên trụi tóc. Mình chẳng biết nó là Nhật không vì mình cũng chỉ biết mỗi tiếng Việt thôi. Mình thất vọng quá, nhưng hai tấn lúa đã phải trả rồi, nên cũng nhắm mắt làm liều. Chả thấy hương vị gì chú ạ”. 

Tôi động viên: “Thôi chú , việc đã lỡ rồi, chú không biết tiếng và là người nước ngoài nên chắc họ đưa ra đồ kém nhất đấy, cũng chẳng kiện cáo ai được gì đâu”. Nghe xong, Takano cười:” Có nhiều loại lắm, ở Nhật có câu lạc bộ hẹn hò qua Internet, qua điện thoại, mà thực chất là nơi gái làm tiền hò hẹn với khách hàng, ở đó thì toàn các em trẻ và tuổi cấp III cũng có. Tuổi cấp III thì giá trung bình 500-1000USD, ở Nhật pháp luật cấm quan hệ với các cô gái vị thành niên, nếu bị phát hiện ra sẽ dễ bị bỏ tù đấy. Học sinh cấp III ở Nhật làm đĩ thì chủ yếu là đua đòi, lấy tiền mua đồ trang điểm, mua sắm quần áo, và chi tiêu cá nhân, chứ không phải là do thiếu tiền, vì bố mẹ cũng đã lo khá đầy đủ. Lứa tuổi 40 mà đi làm thêm thì cũng khá nhiều đấy, nếu không biết cách thì dễ bị xơi dính đồ ấy lắm”.


Sau đó khoảng một tuần, tôi gặp ông Kawagoe, một luật sư ở gần vùng tôi ở. Ông là người tốt thường xuyên giúp đỡ nhiệt tình cho người nước ngoài và lưu học sinh Việt Nam đang sống tại Nhật. Nghe tôi kể câu chuyện trên với anh chàng Takano xong, ông bảo: “Thực ra ở Nhật Bản thì nghề đĩ điếm không được pháp luật cho phép, nhưng có nhiều thế lực ngầm maphia (Yakuza) đứng đằng sau các cửa hàng trên. Nhật Bản đang phải đối mặt với làn sóng gồm hàng vạn cô gái làm điếm mà phần lớn đến từ các nước châu Á, nhiều nhất là Philíppin, Thái Lan, Trung Quốc, Hàn Quốc, rồi Colombia”. Chợt mặt ông trầm hẳn xuống: “Vì quá vội vã để đi đến với sự hiện đại, một số người Nhật đã đánh mất đi phẩm chất quý giá và những điều truyền thống của mình…”

No comments:

Post a Comment